Cộng Đồng TeenXuanSon Online

Wellcome To Xuân Sơn - Châu Đức - BRVT
Cộng Đồng TeenXuanSon Online

Wellcome To Xuân Sơn - Châu Đức - BRVT
Cộng Đồng TeenXuanSon Online
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Cộng Đồng TeenXuanSon Online


 
Trang ChínhTXSGalleryLatest imagesTìm kiếmBài Trong NgàyĐăng kýĐăng Nhập

Share
 

 Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
TuấnMS
MOD
MOD
TuấnMS

Tổng số bài gửi : 66
Điểm : 2030
Danh tiếng : 104
Ngày vào diễn đàn : 07/09/2011

Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)  Empty
Bài gửiTiêu đề: Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)    Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)  I_icon_minitime30/10/2011, 9:29 am

Mới đẻ ra mà ba hay má Nó đã quăng Nó ngất ngưởng ở đầu cái xóm đó. Ban đầu là cái nôi Nó nằm được đặt trước cửa ngôi nhà lầu đầu hẻm. Thì sáng sớm, ông già chủ nhà lầu đó đi tập thể dục dưỡng sinh, ổng thấy cái nôi liền hoảng quá mà rinh qua nhà kế bên. Nhà kế bên nghe tiếng con nít khóc , mở cửa ra xem thì cũng vội vàng đẩy cái nôi sang nhà khác. Đến sáng thì cái nôi ở trước ngôi nhà của một bà bị tâm thần. Vậy là bả nuôi Nó.

Nó gọi bà là Má Hai. Dù là bà bị tâm thần, nuôi nấng Nó cũng không được chu đáo cho lắm nhưng Nó vẫn thương Má Hai như ruột thịt của Nó. Nó sống với Má Hai của Nó cũng không vui vẻ gì. Tuổi thơ Nó chỉ là những ngày ngồi xếp giấy vàng mã gãy cả tay, là mấy ngày Má Hai Nó lẩm nhẩm một mình và chửi Nó một mình là “đồ con hoang, con rơi con rớt”, là mấy ngày Nó nhai cơm không khô queo đến trợn trắng mắt...Tới lúc Nó lớn, bệnh của Má Hai Nó phát nặng . Nhiều lúc bà xách dao rượt Nó chạy vòng vòng khắp xóm. Nó chưa có một ngày thực sự vui vẻ, hạnh phúc thì Má Hai của Nó đã chầu bà hai.

Kể cũng lạ. Lúc còn sống, Má Hai Nó vừa bệnh vừa khổ sở mà không có đứa con đứa cháu nào đến chăm sóc, thăm hỏi. Giờ bà xanh cỏ thì đám con đám cháu nháo nhào lại chiếm nhà. Đến cái đám ma cũng làm cho lẹ lẹ để chuyển đồ qua ở. Còn Nó thì bị đẩy ra đường. Cù bất cù bơ. Lúc này Nó được mười bảy tuổi. Cũng lớn rồi!

Hai ngày sau bị đẩy ra đường, Nó rửa chén cho cái xe hủ tiếu gõ kiếm tiền, tối thì chui đại vô xó nào đó mà ngủ, sáng bảnh mắt dậy thì tụ tập với đám bạn trong xóm - cái xóm ngoằn ngoèo đầy ngõ ngách. Sáng nay cũng vậy , Nó gặp đám bạn Nó ở một xó. Nó xáp xuống. Đám bạn Nó đang chơi xì-cọt, mắt lim da lim dim, giọng ngái ngủ.

_ Sao mày không lại chỗ bà Trùm đi.

_ Mấy tháng trước thằng Tèo đi làm cho bả, giờ nó có tiền lắm.

Bà Trùm là trùm ở đây. Ngày xưa thì bà đẹp lắm, Nó nghe người ta nói thôi. Bà có năm ông chồng, toàn dân tứ xứ - giang hồ có, con buôn có, thư sinh suy đồi cũng có... Năm ông chồng nên đàn con bà cũng vĩ đại lắm. Gần hai chục đứa! Mà đám con bà Trùm nổi tiếng dữ dằn. Có hôm Nó nghe con gái út của Ông Út đi đánh ghen, kéo một đám xộc vô một xưởng, lấy đá đập bể đầu bảo vệ, rồi tìm ra con nhỏ mà con Út cho là giựt bồ nó, giả cho mấy bạt tay. Ban đầu nhỏ giựt bồ định đánh lại, nhưng mà nhỏ giựt bồ vừa định phản kháng là bị con Út táng tới tấp, nổ đom đóm mắt, lát sau đau quá hay sợ quá mà bỏ chạy, rồi biệt tích. Nghe mà khiếp. Con nhỏ mới học lớp bảy.

Giờ nó đang vào đại bản doanh của Bà Trùm. Nguyên một con hẻm ở giữa xóm toàn là gia đình Bà Trùm ở. Nó vừa tới đầu hẻm thì đã gặp ngay Ông Út.

_ Mày đi đâu?!

_ Dạ con gặp bà Trùm.

_ Làm gì?

_ Dạ nhờ bà Trùm cho con việc làm.

_ Mày ở đâu?

_ Dạ đầu hẻm đầu đường.

_ Con ai?

_ Dạ con bà hai tâm thần.

_ Vô đi.

Nó gặp Bà Trùm nằm chễm chệ trên xa-lông. Tính ra thì bà không đẹp như người ta đồn cho lắm. Mập thù lù. Mắt xăm đen thùi. Cái mụt ruồi tổ chảng chực ngay miệng.

_ Mày làm gì ở đây?

_ Dạ con đến xin bà Trùm cho con việc làm. Má con chết rồi.

_ Má mày là ai?

_ Dạ bà hai tâm thần.

_ Được rồi. Vài bữa mày lại đây. Giờ tao có công chuyện... NGHE CHƯA?!

Nó đang đứng sớ rớ. Nghe bà hét, Nó nhảy lên mà ra ngoài.

Vậy đó, Nó không biết là khi nào thì đến. Chỉ khi mà đói quá vì mấy hôm thắt bụng bằng mấy gói mì khô thì nó lết tới chỗ bà Trùm. Bà Trùm thấy Nó liền nói gì đó. Nó nghe ko nổi, thều thào:

_ Bà Trùm có cơm nguội cho con miếng... Con đói quá...

Bà cho nó ăn. Bà Trùm sai mấy đứa con dẫn Nó xuống bếp. Nó ăn ngấu nghiến. Lát no nê, Nó lên nhà trên. Nhà trên lúc này đông người. Nó nghe tiếng bà Trùm hét lên lanh lảnh. Nó đứng lại. Đợi cho bà chuyển sang giọng êm dịu Nó mới dám lên.

Trên nhà trên lúc này có thêm mấy người. Nhưng mà cái người cao to, đen thùi, tóc dài, râu quai nón đích thị là thằng Hai con ông Ba . Thằng này thì chuyên gia đâm thuê chém mướn. Khét tiếng lâu rồi. Đi đâm chém mà người không có cái thẹo thì một là vô danh tiểu tốt và hai là hạng quái vật. Nó tin là thằng Hai chắc là quái vật lắm. Bởi vậy nó run lên khi nghe bà Trùm gửi nó cho thằng Hai.

Nó đi theo thằng Hai ra đầu hẻm . Thằng Hai leo lên chiếc xe ôm . Nó đứng lóng ngóng . Thằng xe ôm quay qua chửi:

_ Thằng chó! Ngó cái gì?

Thằng Hai mới dòm Nó rồi bảo:

_ Nó đi chung đó. Mày lên đây.

Nó ngồi sau lưng thằng Hai . Tấm thân bồ tượng khủng khiếp hôi hám làm Nó mấy lần mém té xuống đường . Xe tống baq chạy vòng vèo khắp mấy con hẻm xiêu vẹo, ổ gà ổ vịt. Nó ngồi mà bấu vô người thằng Hai. Chật vật. Được nửa tiếng thì xe quẹo vô một con hẻm - đầy các dãy nhà chung cư xập xệ. Bỗng đâu có mấy thằng nhóc chạy theo la í ới :

_ Anh Hai ! Anh Hai !! Có chuyện rội !!! Anh Hai !!! Anh Tý bị tụi xóm bên đường đâm!!!

_ Anh Hai! Anh Hai!!

Đám nhóc cứ chạy theo chiếc xe. Chiếc xe lát dừng lại ở một tòa chung cư to và đen đuổi , khủng khiếp và u ám. Nó nuốt nước miếng. Thằng Hai quay qua nói với tụi nhóc:

_ Mày dẫn nó lên phòng kế phòng tao.

Xong thằng Hai đi với đám nhóc. Còn một thằng nhóc dẫn đường Nó lên chung cư. Đi lên cái cầu thang tối om, miêng thằng nhóc nói liên thanh.

_ Đại ca mới tới hã?

_ Đại ca xăm hình gì?

_ Đại ca mấy chấm rồi?

_ Đại ca làm gì vậy?
_ Đại ca ở đâu?

Thằng nhóc hỏi liên miên làm cho Nó tưởng đâu Nó cũng dữ dằn lắm . Lát Nó nói Nó không có xăm mình thì thằng nhóc cười cười mà không hỏi nữa.

Căn phòng Nó được đưa tới chính xác là cái nhà vệ sinh! Căn phòng nhỏ xíu với cái cửa sổ bằng bốn ô gạch hai tấc. Ẩm thấp và tối tâm. Sàn thì trám xi măng nham nhở. Người ta đập bỏ mấy cái bồn cầu để biến nó thành một căn phòng.

_ Đại ca ở đây nha. Em chạy theo anh Hai.

Nó nằm xuống. Mới nãy được ăn no thành ra giờ Nó buồn ngủ quá bèn đánh một giấc vậy.

Nghĩ là ngủ tới tối, ai dè tới trưa hôm sau Nó mới ngủ dậy. Thằng Nhóc kêu Nó qua phòng anh Hai để chào mấy anh lớn. Thằng Nhóc dẫn nó rửa mặt ở một căn phòng cách đó không xa. Sạch sẽ rồi Thằng Nhóc dẫn Nó qua phòng thằng Hai. Vừa bước vào, Nó đã choáng. Hơn chục người, lưng xăm, mình thẹo mà mặt cũng thẹo, tóc tai quái dị, đứa thì đầu trọc như mấy thằng tù, đứa thì tự xởn nhìn kinh dị vô cùng. Nhìn mặt ai cũng đằng đằng sát khí.

_ Mày ra ngoài! Đóng cửa lại!

Thằng Nhóc liền làm theo. Còn mỗi mình Nó. Nó lạnh gáy.

_ Cởi áo ra.

Nó cới áo ra. Vậy là điều Nó lo sợ cũng đã tới . Chào phòng!

_ Nằm xuống. Không! Nằm ở đây nè.

Nó bước lại gần đám người hôi hám. Lỗ mũi Nó điếc đặt mùi thuốc lá khét lẹt . Lát một tên bán nam bán nữ quay qua hỏi thằng Hai:

_ Anh Hai! Chích mấy chấm?!

_ Bốn chấm!

Thằng Hai nói xong thì mấy cặp mắt đảo nhìn nhau rồi nhìn Nó dò xét. Thằng bán nam bán nữ mới cười cười:

_ Bốn chấm . Cưng may lắm đó nha. Hôm nay chị sẵn đi thăm anh Hai nên sẵn dịp xăm cho cưng đó. Chị xăm là mát lắm đó nha.

Nó nổi da gà.

_ Rồi, xếp tay tay để dưới cằm đi cưng. Đưa em điếu thuốc anh Tý.

Thằng Tý băng bó khắp người đưa cho tên bán nam bán nữ điếu thuốc đang bốc khói nghi ngút.

_ Nằm im nghe chưa!

Tên bán nam bán nữ đan tay vào nhau bẻ răng rắc rồi luồn tay xoa nắn , bóp bắp tay trái của Nó. Một lúc thì tên ấy chích đầu điếu thuốc đỏ lòm vào. Nó đau muốn la lên, nhưng mà cắn răng chịu đựng. Chích bốn phát. Nó nhắm nghiền mắt. Mồ hôi ràn rụa.

_ Giờ thì xăm mình! Ai gia nhập vô băng của anh Hai thì phải xăm đầu chó sói lên lưng.

Tên bán nam bán nữ vừa lẩm nhẩm vừa làm. Bàn tay tên ấy thoăng thoắt điệu đàng mấy ngón tay sơn đỏ chót, cầm mấy cây kim may bao bố với mấy hũ mực đen thùi.

_ Sát trùng trước!

Nói bằng cái giọng dẹo queo, tay tên ấy cầm cây kim hơ trên ngọn đèn cầy. Đầu kim bốc khói rồi ám khói đen xì.

_ Chị đây xăm là khỏi chê!

Xong thì Nó thấy tên bán nam bán nữ xáp vào, Nó căng người ra hồi hộp. Tên bán nam bán nữ tay thì vuốt ve , khêu gợi, miêng thì thầm thì những lời châu câu ngọc. Nó nổi da gà. Kinh hãi. Cây kim đâm đều trên da thịt Nó.

Phải mấy hôm sau Nó mới nằm ngửa được. Cái lưng Nó sưng phù đau nhức . Mà cái lưng chưa lành thì thằng Hai một đêm quăng cho Nó bịch hàng trắng, bảo mai đem bán.

_ Em chưa biết gì...

_ Cu lì nó chỉ mầy.

Xong thằng Hai dắt gái vô phòng Nó đóng cửa cái cộp. Tối đó Nó hình dung viễn cảnh ngày mai. Gió lùa từ cửa sổ mát rượi, nó bước lại gần, nhìn ra đường, một khu ổ chuột tối om. Nó mới nhìn ra xa, ở cái vùng sáng xa xa, nơi mà mọc dựng đứng mấy ngôi nhà cao tầng cao hết cỡ... Nó thắc mắc không biết dân ở xóm này với dân ở cái nơi sáng sủa nhà cao tầng ấy khác nhau như thế nào.

Sáng hôm sau, Thằng Nhóc hôm bữa - cu Lì - dẫn Nó qua bên kia đường, đứng ngay đầu hẻm, Thằng Nhóc nói:

_ Mấy bữa trước anh Hai đập tụi xóm này. Giờ thành địa bàn mình luôn rồi.

Nó nãy giờ bối rối, giờ mới hỏi:

_ Bán như thế nào hả mậy? Tao không biết...

_ Dễ ẹt! Đại ca thấy có người tấp vô thì hỏi mua không? Nó nói mấy tép thì mình bán nó mấy tép. Chút xíu thằng bán vé số lại mua liền nè. Rồi thằng nhà bên kia. Mấy thằng bên xóm chùa....

Thằng Nhóc nói một tràng danh sách khách hàng mối, ngón tay chỉ búa xua các hướng. Nó chóng mặt và ráng nghe lấy. Lát thì đúng là có thằng bán vé số đi đến hỏi mua thiệt. Hóa ra việc mua bán dễ hơn Nó tưởng. Thoắt cái cái bao hàng giấu trong hốc ống cống đã hết vèo phân nửa. Cũng nhờ Thằng Nhóc. Ban đầu tay Nó cầm hàng còn run, nói chuyện với người mua như gà mắc thun. Giờ thì ok rồi! Nó cười ngu ngơ. Mới bán được thế này mà cả ối tiền trong bụng Nó, phen này thằng Hai chắc cho Nó ăn cơm sườn, uống cà phê.

Đang sung sướng thì đâu một đám xộc vào. Tay nào mã tấu, bóng đèn nê-on bẻ nửa, gậy gộc ... Nó nhìn ngây thơ. Đám đông xông tới Nó, la hét. Thằng Nhóc vắt giò chạy hồi nào không hay, vậy là Nó hoảng lên vắt giò chạy theo .

_ Đập nó!!

_ Đánh chết m* n*!!

_ Đ* m* mầy đứng lại!

Nó chạy thục mạng vô mấy cái hẻm lạ hoắc lạ huơ. Nó nhìn mấy khuôn mặt đen thùi nhăn nhó dòm Nó. Nó chỉ mong người ta chỉ cho đường thoát, nhưng mà không, người ta chỉ đứng yên dòm Nó. Đầu Nó váng, chóng mặt. Máu Nó chắc xài hết chất dinh dưỡng rồi hay sao mà Nó cảm thấy chạy không nổi. Đám đông đang rút ngắn khoảng cách. Nó chết chắc. Nó té xuống, mặt đập vào mấy cục đá. Bật máu.

Lúc mặt Nó đập vô cục đá, Nó tối tăm mặt mày. Như ko còn biết thở, hoảng loạn lo ngồi dậy, mà cái chân Nó không thèm nhúc nhích. Nó bèn lăn trên đất. Mấy cây mã tấu , chân tay , gậy gộc... xộc xuống đất liên tiếp, cách Nó chừng vài li. Rồi Nó cảm giác kỳ này sẽ bị dính dao thiệt. Nó nhìn cái bóng của một thằng giang hồ đang giơ cao cây mã tấu. Nó...

_ Bụp!

_ Á á á!!

Nó ôm đầu. Nó nghe mặt đất rung lên. Rồi mấy tiếng ồn ào mới chui vào lỗ tai Nó. (Nãy giờ hình như Nó điếc?!). Nó ngó thấy thằng Tý cầm cây gỗ chạy đầu, dẫn theo một đám khác nhìn dữ dằn không kém. Thằng Nhóc chạy tò tò đằng sau, và nằm kế bên Nó là một cục đá to đùng thấm máu. Máu ai vậy? Nó khẽ sờ đầu...

Hai bên hỗn chiến. Thằng Nhóc lôi Nó đi xềnh xệch ra khỏi đám đông. Cây gậy gỗ của thằng Tý quơ tới đâu là máu văng ra chỗ đó. Lát sau thì đầu thằng nào cũng bị gõ ba, bốn cái thì bỏ chạy. Thằng Tý quay qua hỏi Thằng Nhóc:

_ Nó có sao không?!

_ Không. Không.... không bị gì hết á!

Xong Thằng Nhóc quay qua nói nhỏ với Nó:

_ Đại ca không sao chứ? Gói hàng đâu rồi?!

_ Chắc còn ở ống cống...

Nhưng mà gói hàng mất rồi. Tối đó thằng Hai bị kêu qua bên nhà má nó là Bà Trùm, vì hay tin mất hàng. Còn Nó thì đứng trong phòng Nó. Lo sợ, Nó nhìn cây gậy gỗ mà Thằng Tý cho Nó sau vụ hồi sáng, cây gậy lỉa chĩa đinh, máu bê bết. Thằng Tý nói với Nó:

_ Mày không đập bể đầu nó thì nó sẽ đập bể đầu mày.

Bây giờ Nó mới run rẩy, lo lắng cho cuộc sống của Nó bây giờ.

Thằng Hai về. Nó hồi hộp đến độ phát điên. Nó nghe nghe tiếng thằng Hai nói, Nó chờ đợi nãy giờ:

_ Lôi nó vô đây.

Vừa dứt câu nói, cửa phòng Nó bị đạp tung. Rồi Nó bị kẹp hai bên nách, lôi vào phòng... Nó bị đập tơi tả. Bụng Nó nôn ra hết mọi thứ xong rồi nôn ra máu. Mặt mày giờ chắc cũng méo mó rồi, Nó nghĩ vậy. Không chống đỡ, Nó chỉ khóc .

Mấy hôm sau Nó nhốt mình trong phòng của Nó. Ê ẩm, người Nó như cái nùi giẻ, mặt sưng như cái mền. Nó không ăn, đau quá ăn được gì. Mấy ổ bánh mì Nó quăng cho chuột cho gián gặm. Nó chỉ uống nước. Hôm nay thì Nó đói quá, bèn lấy mấy ổ bánh mì ngâm nước cho mềm ra rồi nuốt. Nó nghe tiếng gõ cửa.

_ Đại ca ơi! Mở cửa! Em nè!

Nó làm thinh.

_ Đại ca ơi đại ca! Em nè!

Nó quát lên.

_ Mày đi đi!

Im lặng một chút, lại nghe tiếng gõ cửa.

_ Đại ca ơi! Mở cửa, em nè!!

_ Đại ca! Em nè!

Nó chịu không nổi, định mở cửa ra qua đập thằng nhóc một trận vì cái tội lì lợm. Nó vừa mở toang cửa ra thì thấy Thằng Hai đứng sau lưng Thằng Nhóc. Giật mình, Nó im lặng. Thằng Hai quăng vô một gói to.

_ Hôm nay đi bán!

Rồi Thằng Hai cầm cây mã tấu, định quăng vào thì Nó liền nói:
_ Tôi có rồi!

Thằng Hai dòm Nó rồi bỏ đi.

_ Vậy thì đi bán đi!

Thằng Hai đi rồi thằng nhóc mới lẻn vào.

_ Đại ca đi bán tiếp nha đại ca! Mấy bữa nay anh Hai không cho em vào đây...

Nó quay qua Thằng Nhóc. Nhìn đôi mắt sáng, lanh lợi của Thằng Nhóc. Nó mới hỏi:

_ Sao mày kêu tao là đại ca? Thằng Hai mày ko kêu mà kêu tao?!

_ Tại ... tại đại ca giống đại ca em.

_ Đại ca mày?! Đại ca mày đâu?

_ Chết rồi!

Nó không hỏi nữa, tay lụm cái bịch hàng trắng. Rồi quơ thêm cây gỗ đầy đinh của thằng Tý cho, Nó lầm bầm:

_ Đi mày!

_ Dạ đại ca!!

Ở cái xóm này, con người sống không có tình nghĩa. Nó thấy rõ ràng là thế. Đến cha mẹ Nó còn quăng Nó cù bất cù bơ. Họa chăng chỉ có mấy người bị tâm thần như Má Hai Nó mới nuôi . Mà ông trời thiệt có mắt . Người tốt thì bị khùng, chết sớm. Có mắt như mù! Giờ Nó có Thằng Nhóc này quý mến Nó, Nó cũng vui. Chiều hôm đó Nó bán hơn ba gói ta cả trăm tép. Lúc bán hết một gói, Nó với Thằng Nhóc chạy về Thằng Hai lấy thêm thì Nó thấy một ông đẩy xe bán hoa dạo. Lúc bán xon thì Nó đi ngang rinh luôn mấy chậu hoa phong lan về phòng. Thằng Nhóc hỏi Nó:

_ Đại ca làm gì vậy?

_ Tao trồng hoa.

_ Trồng hoa?!

_ Đi kiếm cho tao mấy cây búa với mấy cây đinh coi!

_ Năm phút!

Thằng Nhóc chạy vèo ra rồi chạy vèo vô. Nó xé cái áo của Nó, quấn thành mấy cọng dây quấn quanh cái chậu, đặt ra ngoài cửa sổ rồi nối dây vào mấy cây đinh đóng bên trong. Xong xuôi Nó với Thằng Nhóc ngồi xuống chiêm ngưỡng. Cái cửa sổ lấp ló mấy bông hoa tím ngắt xinh xinh.

_ Ủa! Đại ca chích tới bốn chấm lận hả?!

_ Ừa sao?! Tao không biết mấy cái chấm này có nghĩa lý gì nữa?!

_ Là đại ca có quyền sai mấy đứa ba chấm trở xuống! Anh Tý - sát thủ của anh Hai cũng 4 chấm đó.

_ Vậy à?

_ Đại ca cữ dằn ha. - Thằng Nhóc cười cười, mắt sáng rực.

_ Dữ con mẹ gì!

Nó trầm ngâm. Không hiểu sao mà Thằng Hai ra lệnh xăm cho Nó tới bốn chấm. Đến thằng Tý dữ dằn vậy mới được bốn chấm. Còn Nó thì được cái gì?

_ Nhà mày ở đâu?

_ Em ở với anh Tý! Phòng em ở bên kia kìa.

_ Chỗ bà bán nước mía hả?

_ Ừa! Có cầu thang đi lên. Em ở tầng một luôn. Ghê chưa?

_ Gì mà ghê?

_ Ở tầng một chỉ dành cho ba chấm trở lên thôi.

_ Mày mấy chầm rồi? Sao mà mày khoái nhắc mấy cái chấm quá vậy?

_ Em... ờ em chưa có chấm nào hết. Anh Hai nói em ráng giúp đại ca thì sẽ cho một chấm.

Ồ...

Công việc mấy tháng sau đều ổn. Thằng Hai giờ giao cho Nó thêm bốn thằng để bán khu bên kia đường. Nó giờ giống như một đại ca thứ thiệt. Đi đâu cũng xách theo cái cây gỗ lỉa chĩa đinh bê bết máu mà ai dòm cũng phải sợ hết. Từ ngày thằng Tý đưa Nó cây này, Nó phang cũng chừng chục đứa. Thằng Nhóc cũng xăm được một chấm. Khoái lắm! Suốt ngày Thằng Nhóc cứ mặc áo cộc tay để khoe chấm.

Bất ngờ. Một hôm trưa trời trưa trật, nắng nóng muốn chín bàn chân nếu ra đường không mang dép, Thằng Hai bị công an bắt. Bữa đó Thằng Hai lấy hàng thì bị hình sự chụp. Lần đầu tiên Nó biết tới từ hình sự. Rồi thằng Hai vô khám, tạm giam sáu tháng chờ ngày xét xử. Nghe đâu bị hốt nguyên vali toàn hồng phiến, bị xử nặng lắm !

Chiều đó, Nó qua bên Bà Trùm. So với ngày đầu tiên Nó bước vào đây với bây giờ thì con hẻm hay căn phòng Bà Trùm chẳng khác đi chút nào . Bà Trùm cũng vẫn ngồi chễm chệ trên xa-lông. Có khác là Nó. Nó thấy Bà Trùm không ra vẻ gì lo lắng, Nó hơi ngạc nhiên:

_ Mày qua đây làm gì vậy?

_ Con qua thăm bà!

_ Vụ Thằng Hai đó hã. Yên tâm. Ở trỏng vài tháng rồi nó trốn ra mấy hồi.

_ Vậy à. Con cứ tưởng...

_ Tưởng gì mậy? Làm cái nghề này thì phải vậy. Công việc mày thế nào? Thằng Hai nó tin tưởng mày lắm. Nó tính kêu mày thay thế công việc của nó. Mày thấy thế nào?

_ Ơ... con... thì bán cũng bình thường. Còn vụ anh Hai bảo con làm công việc của ảnh thì con không biết đó là công việc gì...

_ Vậy hả. Thằng Hai nó tin mày cũng phải. Mai mày qua nhà Ông Ba. Giờ thì về đi. Bảo tụi nó lo bán. Còn mày sau này thì đi với Ông Ba.

Nó đi về. Chợt Nó nghe Ông Hai kêu lại:

_ Hôm bữa tao thấy má ruột mày đến hỏi thăm mày.

_ Má ruột?

_ Ờ! Tao thấy mấy thằng nhóc chỉ vô nhà mấy đứa con Má Hai mày. Nhưng mà mấy đứa con không chỉ. Tao nghe mấy thằng nhóc chạy lại nói. Tao ra, định chỉ cho bả mà bả lên xe đi mất tiêu.

_ Lên xe hả cậu?

_ Ờ. Giàu lắm. Má ruột mày đẹp lắm. Nhìn mặt mày cũng đoán được mà.

_ Kệ bả!

_ Ừ. Nhưng mà ko kệ mấy kon đĩ kon Má Hai mày được. Tao qua đập tụi nó một trận.

_ Dạ. Con về nha cậu Hai.

Vậy là mẹ ruột nó đến tìm Nó. Trong lòng Nó bỗng nôn nao một điều gì đó. Nó giờ đã hai mươi. Má Nó thì bao nhiêu tuổi? Nghe Ông Hai nói vậy chắc má Nó còn trẻ. Chắc chừng ba mấy bốn chục. Mà... mà... sao tự nhiên Nó không tìm ra lý lẽ để mong mỏi gặp mẹ Nó, mà trong đầu chỉ toàn những lời cay độc dành cho mẹ Nó. Nó bực bội đi ngang nhà Má Hai Nó. Mấy đứa con băng bó trắng như chim bồ câu nhìn thấy Nó liền phát hoảng mà đóng cửa lại, la hét om sòm trong nhà.

_ Em xin lỗi! Em xin lỗi anh!

_ Em không dám nữa!

_ Tha cho em!!

Nó bước thẳng về phòng Nó. Tối đó trời mưa lớn lắm, mấy chậu hoa Nó treo gãy hết hoa.

Sáng hôm sau Nó qua nhà Ông Ba - cha Thằng Hai. Mới đầu tưởng đâu ổng hầm hố kinh dị lắm. Ai dè nhìn ổng cứ tưởng quý ông nào đó. Râu kẽm, áo phẳng phiu, lại uống rượu tây, hút xì gà, Ổng chỉ cho nó công việc sắp tới : Bán thuốc lắc .

Mấy ngày kế tiếp Nó theo Ông Ba đi khắp các vũ trường. Hóa ra là trên đời còn những nơi như thế, mặt Nó ngẩn tò te. Nó được mặc đồ đẹp. Đi với Ông Ba mà. Nhìn Nó cũng sang lắm chả chơi. Được một tuần, Nó hiểu cách thức của Ông Ba thì tự làm. Ông Ba ban đầu giao cho Nó một vũ trường. Rồi sau đó hai vũ trường. Sau nữa là ba vũ trường...

Một hôm Ông Ba nói với Nó:

_ Mày hồi trước bán hàng trắng vậy chứ mày có chơi không?
_ Không!

_ Ngu vậy? Chơi sướng còn hơn chơi gái!

Nó chưa chơi gái . Nó không biết sướng đến mức độ nào. Tối đó Nó về phòng lấy thử một tép. Nó nghe người ta nói hít, liền đổ ra tay rồi hít. Lỗ mũi nó dính tùm lum. Nó hít mạnh. Nó thấy lỗ mũi nóng lên, lát thì Nó thấy sao sao trong người. Có cảm giác dìu dịu dễ chịu. Nó nghe tim Nó đập. Mỗi lần tim nó đập thì Nó càng thấy đê mê, ngất ngây khó tả.

Mấy hôm sau Nó đi thăm Thằng Hai, Thằng Hai hỏi Nó:

_ Mày có chơi hàng không?

Nó nói có. Thằng Hai quay vào trong bảo ra.

_ Mày về đi. Mốt đừng tới thăm tao.

Vậy mà chỉ vài ngày sau, cả xóm nhao nhao lên chuyện Thằng Hai vượt ngục không thành, đánh chết mấy đứa. Kỳ này đưa ra tử hình. Bà Trùm suy sụp. Ông Ba cũng không đi lấy hàng được. Nó nghe Ông Ba khóc lóc:

_ Nó là đứa giỏi nhất...

Rồi ổng ré lên.

Cái miệng Thằng Hai im quá. Công An không cạy được nên dùng cực hình, Thằng Hai thấy thế nào cũng chết, liền cắn đứt lưỡi để khỏi nói. Phiên tòa nhanh chóng dựng lên rồi xét xử. Thằng Hai bị tử hình. Hôm đó Nó đi với Bà Trùm và vài thằng con bà. Người ta bịt mắt Thằng Hai. Một hàng lính chĩa súng vào nó. Rồi. Chát chúa. Đầu Thằng Hai nghẻo qua một bên.

Lúc lấy xác thằng Hai. Nó bị một đám người làm khó. Nó định xông vào đập. Bà Trùm cản lại, sẵn tiền trong túi ra đưa. Bà Trùm làm Nó khó hiểu, nhưng mà lát rinh xác Thằng Hai lên xe về thì bả quay qua nói với Nó:

_ Lát mày về kêu thằng Tý qua tao bảo. Cái đám mất dạy này tao không đập cho chết thì không phải là người.

Vậy là Nó hiểu.

Đám ma vang rền khắp xóm. Đêm đầu tiên chỉ vắng vài đại ca đâm chém vì bận xử đám người ở trường bắn. Đêm thứ hai thì đầy đủ. Tên bán nam bán nữ năm xưa xăm mình cho Nó hôm nay cũng xuất hiện. Khóc la um sùm. Nghe đâu tên ấy rủ đến một đám "chị em" lại đám ma diễn xiếc cho vơi buồn. Nó thấy Thằng Tý khóc. Lần đầu tiên Nó thấy thằng cô hồn này khóc. Quả là lạ. Mặt mày nhăn nhó, răng cỏ nhô ra nhìn giống gầm ghè gây lộn hơn là khóc thương. Thằng Nhóc đi với Nó, Thằng Nhóc nói nhỏ:

_ Không biết địa bàn của anh Hai giao cho ai ha? Chắc Bà Trùm giao cho anh Năm.

_ Thằng Năm đó hã. Tao thấy nó sắp chết thì đúng hơn là làm trùm.

Thằng Năm lắc dữ quá thành ra như ma. Ốm còi ốm cọc .Nhìn thằng Năm với cây mã tấu i chang nhau.

_ Chứ bà Trùm xưa nay đâu có giao địa bàn cho người ngoài đâu .

Đúng vậy thật. Ban đầu Nó cũng tưởng Thằng Tý hay một thằng sát thủ khét tiếng nào đó sẽ qua bên này kế nhiệm. Ai dè đâu bữa Bà Trùm kêu Nó với Thằng Tý qua bên nhà bà. Bà báo là Thằng Năm sẽ qua đó. Hai đứa nhìn nhau kinh dị.
PHẦN II

Thằng Năm qua chê phòng của thằng Hai. Không thèm ở. Thằng Năm bảo có chuyện gì kiếm nó rồi bỏ đi. Nó nhìn cái tướng đi xiêu vẹo của thằng Năm mà phát oải.
Nói vậy chứ, Nó chơi hàng nhiều quá giờ người nó cũng ốm dần. Chơi hàng mà cứ nhai kẹo cao su. Hôm bữa Nó ngó mặt Nó trong gương mà hết hồn. Hai con mắt lòi ra, râu ria rậm rạp. Da xanh lè xanh lét... Nó cũng không ngờ Nó tăng đô nhanh vậy. Ông Ba thấy vậy, cũng bảo Nó chơi ít lại không là ổng đuổi việc. Mà Nó có thèm nghe. Nhưng, nói chung muốn nghe cũng không được. Mấy lần Nó thử không chơi một ngày thì Nó đều thất bại. Bà Trùm đuổi Nó về bán hàng trắng lại ở xóm bên đường. Nó tức tối. Về bên đường thì đám đàn em bảo Nó giành khách. Nó điên lên đập hết thằng này đến thằng khác. Rồi Nó chơi hàng để dành bán nên không hoàn đúng vốn, Bà Trùm dần cho Nó một trận tơi tả.
Nó lết về. Thằng Nhóc chạy lại hỏi :
_ Đại ca ! Đại ca có sao ko ?!
_ Mày đó hả ?
_ Mấy lâu nay mày biến đi đâu vậy ?
_ Dạ ! Anh Tý bắt em theo ảnh. Bữa nay em về thăm đại ca nè! Sao đại ca ốm quá vậy ?
Thằng nhóc lấy cái áo lau máu trên mặt nó. Vết máu lau rồi mà sao khắp người lổ chỗ chấm đỏ chùi không ra, Thằng Nhóc mới hỏi:
_ Đại ca chơi xì ke hả ?! Đại ca ?!
_ Ờ...
Nó đau đớn. Nhưng mà không phải là cái đau đớn của những vết thương, vết bầm do mới bị đánh, mà là do tới cử. Nó vật vã. Nó lăn lộn trên đất cát. Thằng Nhóc càng ôm Nó, Nó càng đẩy Thằng Nhóc ra. Nó la lên :
_ Mày đi kiếm cho tao hàng... mau lên...
_ Em... em...
_ Tao ra lệnh cho mày... một chấm !!
Thằng nhóc chạy đi, lát chạy về. Nó chụp mấy tép trong tay thằng nhóc, hít cái ực. Nhưng mà không dịu được bao nhiêu. Nó muốn thêm.. Nó muốn thêm... Người nó nóng lên, bức rức khó tả.
_ Đi kiếm cho tao cái khác...
Thằng nhóc lại chạy đi, lát sau lại chạy về, đưa cho Nó một cái kim tiêm.
_ Bà Trùm bảo chích cái này là hết.
Nó chụp lấy. Chích vào đâu? Nó nhắm đại cổ tay đâm cây kim vào rồi bơm đống chất đen xì trong ống vào tay Nó. Dưới cổ tay nổi lên một cục.
_ Đại ca chích sai...
Nó không còn nghe gì nữa, chỉ cảm thấy thoải mái rồi nó nhắm nghiền mắt.
Hôm sau nó thức dậy vì tới cử. Nó chạy xuống, định kiếm thằng nhóc chạy đi tìm cái thứ hôm qua. Nhưng mà đến nhà Thằng Nhóc thì không có ở nhà. Nó ngấm ngầm nghĩ là Nó chích xì ke. Thành ra Nó vào bãi chích, định tìm mấy con nghiện mà giựt kim mà chích. Nó giựt một mớ nhét đầy áo, rồi cất trong phòng. Xong Nó chạy qua Bà Trùm xin việc làm.
_ Nhìn mày còn gớm hơn mấy con đĩ quéo già... giờ tao giao mấy thằng nhóc qua bên mày. Mày chỉ cho nó cách. Vậy thôi! Tới tháng tao đem tiền qua.
Vậy là nó làm thầy giáo. Nghĩ mà nực cười. Hồi nhỏ mong đi học mà không được đi. Giờ thì được làm thầy giáo, Nó cười hả hê.
Thằng Nhóc lại đến thăm Nó.
_ Đại ca sao rồi?!
_ Tao ổn rồi! Giờ Bà Trùm bắt tao làm thầy giáo.
_ Đi dạy học hả đại ca? Dạy ở đâu?
_ Ở phòng tao.
_ Dạy gì?
_ Dạy bán hàng trắng.
_ Vậy hả? Đại ca cố lên! Đại ca xem nè. Em lên được hai chấm rồi. Ngày mai chị Tư xăm đầu sói cho em đó!
_ Chị Tư nào vậy?
_ Chị Tư biến thái đó. Hôm đám ma bả khóc um sùm đó. Bả hồi đó khoái anh Hai lắm... bởi vậy lúc anh chết, chị Tư buồn lắm. Chị Tư cũng hay nói về anh nữa.
_ Vậy à! Cám ơn!
_ Hả?!... Cám ơn cái gì vậy đại ca?
_ Không có gì. Còn mày thế nào?
_ Em thì theo anh Tý mở rộng địa bàn, nhưng mà dạo này khó khăn lắm. Không có anh Hai, phe mình mất khí thế ghê...
Nó vừa nghe Thằng Nhóc nói, tay cầm ống chích, chích cho một phát. Thầy giáo như Nó cũng sang lắm. Thầy giáo ở chuồng heo, chích xì ke.
_ Sao thấy ai cũng chích vậy đại ca?
Thằng Nhóc hỏi, tay lụm cái ống tiêm mà Nó vừa quăng ra. Giờ nó mơ màng, ngủ mơ hồi nào không biết. Lúc nó dậy thì thằng nhóc đi rồi. Nó mới vừa mơ, mà mơ thấy mấy chậu hoa của Nó ra hoa.
Tối bảnh mắt dậy. Nó thấy hộp cơm hộp với tờ giấy ghi là :
"Đại ca ăn trưa ngon miệng. Thật sự là em thấy đại ca ốm yếu thế này thì em buồn lắm. Em xin bà Trùm cho anh cai nghiện. Bả đồng ý rồi. Ngày mai em sẽ qua".
Nhưng nó không biết đọc. Nó mở hộp cơm, thiu quắc thiu quơ. Nó ngán ngẩm ra ngoài nhờ người khác đọc giúp Nó tờ giấy, xem xem ghi gì.
Cai nghiện?! Nó suy nghĩ đến từ này hơn nửa tiếng, rồi sau đó Nó nghĩ tiếp đến sáng hôm sau. Thời gian trôi qua nhanh thật! Vâỵ mà mấy chậu hoa vẫn chưa đâm nụ mới...
Vì thức nguyên đêm nên sáng Nó ngủ. Thằng Nhóc qua, lẳng lặng khoan một lỗ trên nền nhà. Thằng nhóc ghim một cái cọc sắt xong bỏ đi. Lát Thằng Nhóc quay lại xách theo một thùng xi măng trộn sẵn, hì hục trám lại đẹp đẽ xong lại bỏ đi.
Trưa Thằng Nhóc lại ghé qua, xi măng chưa khô. Trong này ẩm quá nên xi măng lâu khô. Thằng Nhóc đành lay lay Nó dậy.
_ Đại ca. Dậy đi, trưa rồi!
Bảnh mắt dậy ngay, Nó thấy cọc sắt giữa nhà, hỏi :
_ Gì vậy mậy?
_ Đại ca đi dạo đi. Hôm nay đi chơi cho khô xi măng...
Nó với Thằng Nhóc đi lanh quanh xóm, nói chuyện trên trời dưới đất. Nhưng mà chốc thì Nó tới cử. Cũng may là thủ sẵn, Nó rút kim vừa đi vừa tiêm, tay đầy thẹo lấm chấm đỏ.
_ Em mong một ngày nào đó được đi với đại ca.
_ Ừ ! Tao sẽ ráng cai. Rồi tao sẽ truyền nghề lại cho mày.

Tưởng vậy mà ko dễ. Ngày đầu nó bị cột vào cọc sắt. Nó đã vật vã, nhấp nhổm đến nỗi bị đầu cọc sắt đâm lủng lưng, máu me nhiễu tỏn tỏn xuống nền nhà. Thằng Nhóc phải quấn vải quanh cây cọc dầy cui lên, băng bó vết thương cho Nó. Nó thì ngày này qua ngày khác rên rỉ, tiếng la hét nghe như tiếng chó tru. Cả cái xóm u ám đó ai cũng nghe. Buổi trưa con nít khóc ré lên vì giựt mình, tối thì người già nhăn nhó vì khó ngủ lại đau nhức. Còn mấy thanh niên thì cũng bực thì tiếng ồn. Nhưng mà cũng không lâu thì cổ họng Nó vỡ, không la lên thành tiếng. Người ta nhẹ người.
Thằng Nhóc thì túc trực bên Nó thường xuyên, tay đút cháo, tay mớm sữa. Rồi tay lau mình, tay đắp chăn. Nó chỉ biết quằn quại trong cơn vật vã. Đôi lần thằng Tý ghé thăm thì Nó đang ngủ đừ. Thằng Tý lảm nhảm mấy câu Nó nghe mơ màng đâu có hai từ "cố lên". Rồi Bà Trùm với Ông Ba cũng ghé qua. Do hai người này ghé mà Nó được cho ăn ngon hơn một chút. Nhờ vậy mà dễ nuốt. Chứ không ăn thì làm sao uống thuốc?
Nó cứ hay nổi điên bất chợt. Đầu óc nó đặc nghẹt một chất bùn đen. Nó thèm khát được chích một mũi thiệt nhiều… cho thiệt là đã. Nó ngấu nghiến cái hi vọng nhỏ nhoi nhưng điên cuồng ấy. Mấy lần Nó muốn cắn đứt dây quấn người Nó, muốn tự giải thoát. Cổ nó ráng cúi xuống đến nỗi muốn gãy xương mà rớt đầu ra, răng nghiến sợi dây điên dại đến nỗi nướu bật máu. Tay chân cựa quậy sưng phồng lên.
Một hôm Nó giả điên, cố nén giọng ra vẻ bình thường thường ngày của Nó, nói với Thằng Nhóc :
_ Anh mày thèm ra ngoài quá. Trong này chỉ toàn bóng tối và muỗi.
Thằng Nhóc nhìn con mắt điên loạn của nó... Vậy mà Thằng Nhóc cũng mở trói. Nó nén tất cả cảm xúc một cách cao độ, cực độ. Đến nỗi mạch máu trên đầu kêu bừng bực, gân tay gân chân giựt lên phát khiếp. Và tim Nó, con tim đập cuồng loạn vì nỗi hoan hỉ. Vụt chạy. Nó như được giải thoát. Nó chạy đi tìm một ống chích và sẽ tiêm vào người nó thật nhiều. Nó thèm. Thèm đến rỏ dãi.
Nó không màng đến tiếng la của Thằng Nhóc mà phóng xuống mấy bậc cầu thang rồi phóng hùng hục. Mấy khuôn mặt người lướt qua nhạt nhòa. Nó sẽ chạy ra bãi chích.
Bỗng Nó té cái đụi. Chân Nó vướng vì một cái gì đó. Nó mảy may sợ hãi ai đó sẽ nhào lại tóm lấy nên lật đật bò dậy chạy đi. Nó thấy ai nắm cổ tay giựt lại. Nó bay ngược lại, té xuống đống gạch đá. Ngước con mắt điên dại của nó nhìn lên, thằng Tý. Thằng Tý! Nó nhào vô người thằng Tý. Răng nhe ra. Nó muốn cắn, muốn xé xác thằng Tý ra. Nhưng vừa lao tới, thằng Tý đã lòn ra sau, bẻ tay Nó đè rạp xuống. Đau đớn, miệng Nó thét ra những tiếng thều thào chói lói, nước dãi nhễu nhão. Nhìn Nó điên loạn như một con thú hoang dã cùng đường tuyệt vọng.
Thằng nhóc chạy tới. Thằng Tý nạt nộ Thằng Nhóc. Lát sau Nó bị thằng Tý đạp đít, mất đà té vào người Thằng Nhóc. Người Nó vừa chạm vào Thằng Nhóc đã vội bật ra. Nó quyết chạy đến bãi chích. Nhưng vừa quay mặt lại thì…
_ Bốp !
Thằng Tý dộng một đấm giữa mặt. Nó té lăn quay, hết cục cựa.
Giờ thì đã hai năm. Thời gian lại trôi qua nhanh quá... Nó đã từng bị trói gô trong phòng để cai nghiện, ngày ngày buồn bã nhìn mấy cái kim giây, kim phút, kim giờ nhích từng nhích. Nó đã từng tưởng tượng và tin rằng cái thân xác của Nó sẽ rục rịch thay đổi tốt hơn theo mấy cái rung động của mấy cây kim đồng hồ. Nuôi hi vọng vô cùng, Nó từng mong một ngày Nó sẽ được giải thoát thật sự. Và giờ đây, Nó, đã là một người khác, hạnh phúc và sung sướng. Như có lần Nó ngắm nhìn một cái kén của con sâu nào đó dính trên mấy cái lá cứng nhựa của châụ hoa. Một ngày cái kén rung rinh, một con bướm xé toang cái kén, vỗ đôi cánh rực đỏ tung bay phấp phới rồi bay đi mất. Nó tin là một ngày hoa trong chậu sẽ nở lại và Nó sẽ bay đi xa, xa khỏi chỗ này…
Nó có nói với Bà Trùm ý định đó. Bà ta cũng nghe theo. Nếu muốn rút lui thì cứ rút, nhưng bà ta bảo là không dễ đâu. Bà muốn nó làm cho bà một số chuyện coi như sòng phẳng ơn nghĩa năm xưa. Việc đầu tiên bà ta yêu cầu bảo kê địa bàn thằng Hai xưa kia thêm hai năm, chờ cho Thằng Nhóc lớn. Việc thứ hai là dạy cho Thằng Nhóc giỏi như Nó. Việc thứ ba là hãy làm tốt hai việc trên. Nó chào Bà Trùm lễ phép, nhưng lúc ra về thì nghe bà thở dài :
_ Mày đi rồi, tao tiếc lắm...
Nó quay lại mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, đầy ánh sáng.
_ Còn hai năm nữa mà bà. Con cũng coi bà như ruột thịt. Anh Hai ngày xưa tốt với con thế nào, con biết chứ !
Mắt bà Trùm rưng rưng. Thằng Hai, đứa con bà thương yêu nhất...
Nó quay về. Hôm nay may mắn là một ngày đầy nắng. Nắng đầy nhưng nhạt, trong như thủy tinh. Bước đi trong ánh nắng đó mà lòng thanh thản, tưởng đâu bây giờ Nó có thể mọc cánh bay lên trời như con bươm bướm.
Vài bữa nữa là Tết nên ai cũng bận rộn. Nó sung sướng vì có thể bước chân thanh thản. Cái Tết đầu tiên trong đời của Nó sắp đến, một cái Tết thực sự - Nó nghĩ thế.
Anh em trong băng thì không háo hức như Nó. Có lẽ họ đã chai sạn hết rồi chăng? Nó hẹn mọi người vào phòng Thằng Hai họp. Mà nhìn mấy thân xác cục mịch đến phát chán lẫn phát thương của đám giang hồ, Nó cảm thấy xót xa và nặng trĩu, Nó cố cười cười nói nói.
_ Cu lỳ!
_ Dạ, đại ca gọi em!
_ Bà Trùm có ý là hai năm nữa mày sẽ thay thế anh mày! Giờ tôi muốn nói luôn cho mọi người hay. Ai phục hay không phục, có điều gì cảm thấy chưa hài lòng, thì cứ thẳng thắn mà nói, tôi sẽ đào tạo nó!
_ Anh cứ nói quá!
_ Thằng Cu lì bọn em xem nó như anh em trong nhà, lại giỏi giang. Em không có ý là không phục. Chỉ là nếu đúng thì bọn em nghe, còn sai thì tụi em sẽ chạy đi tìm anh.
_ Hahaha !
Thằng Tý nãy giờ cũng mới lên tiếng. Nó nói mà nghe hơi ngượng nghịu.
_ Cu lì nó theo... ờ tui.. ờ em. Em xin lỗi ! (không sao cứ nói tự nhiên). Dạ ! Thằng Cu lì nó theo em từ nhỏ nên em rành tính nó. Nó sẽ không làm anh em thất vọng. Chỉ mong anh dạy cho nó thật nhiều. Để băng mình ngày càng thêm khét tiếng.
_ ... Ừ !... khét tiếng...
Nó lẩm nhẩm.
_ Nhưng mà sao anh lại bỏ tụi em ? - Chị Tư biến thái lên tiếng.
_ Uhm... Anh đi chỉ vì muốn mở mang tầm mắt. Vậy thôi! Bé Tư có còn muốn hỏi gì nữa không?
_ Dạ không! Em chỉ muốn đi theo anh đến tận cùng trời cuối bể. Anh cho em theo nha!
Cả đám cười ha hả. Chị Tư biến thái hi vọng Nó trả lời. Nhưng Nó không trả lời mà lại quay qua bảo Thằng Nhóc nói vài điều. Thằng Nhóc ấp úng, lắp bắp không được chữ nào.
Cuối bữa, mọi người xăm cho Thằng Nhóc thêm hai chấm, là thành bốn chấm. Và cả đám cũng quyết định giao thừa sẽ nhậu một tăng tưng bừng trong xóm. Mái tóc Nó rũ rượi phong trần, làn da dù phơi nắng bao nhiêu mà vẫn trắng hồng và dưới hàm râu lấm tấm, Nó đang ẩn dấu 1 nụ cười. Nó nghĩ rằng, hạnh phúc là hi vọng. Hi vọng soi sáng con đường mơ ước Nó đi. Một ước mơ lớn sẽ giúp hoàn thành những ước mơ nhỏ. Nhưng mà... Nó vẫn còn cảm thấy thiếu sót một chuyện, mà chuyện này nó liên quan mắt xích với nhiều chuyện khác. Nó đắn đo không biết nên nói ra hay là không nữa.
Ở đây, hôm nay người ta có thể vui, nhưng mà hôm sau có thể đau buồn vì mất mát; hoặc sẽ không còn tồn tại để mà biết buồn biết vui. Kiếp giang hồ là thế! Dù những gì xảy ra chỉ là thoáng chốc, nhưng cảm xúc mãnh liệt vô cùng.
Tính là đêm giao thừa quậy tưng, nên chiều hôm đó cả xóm nhà nào cũng nhao nhao vui vẻ. Vậy mà giang hồ xứ khác không biết từ đâu tới kéo đến gần cả trăm đứa. Chúng đi xe hơi lượn quanh, bao lấy cái xóm, kiếm nhật kéo xệch trên đường. Nó nghe báo tin, liền chạy lên sân thượng xem tình thế. Nó phân công mấy anh em lấy vũ khí, có cả hàng nóng. Nó nhìn trong ống nhòm thấy mấy cây kiếm nhật sáng loáng. Nó nhớ có lần băng của ông Hai bị một đám giang hồ Nhật Bổn ào vô vũ trường chém người nát nhừ như tương. Lúc khuân đi cấp cứu, người ta không biết nên rinh hay là nên hốt. Nó phải làm sao đây?!!
Nó đã gọi hỏi khắp các "cao nhân ẩn mặt" để hỏi tung tích đám này, nhưng mà nhiều người ngại ko trả lời. Tình thế khó khăn. Liệu có nên cầu viện ko?
_ Anh à! Người bên bà Trùm qua rồi!
_ Mấy đứa?
_ Tám đứa bốn chấm, mười đứa ba chấm với năm mươi mấy đứa hai chấm.
_ Kêu mấy thằng hai chấm đừng tham gia. Mà thôi, tao ra một mình .
_ Anh điên à?
_ Cu lì đâu, Thằng Tý đâu, Mặt Sẹo nữa... Kêu tụi nó cho tao!
Thằng Nhóc hớt hải chạy lên.
_ Đại ca định ra đó một mình? Không được! Tụi nó đông lắm.
_ Đông thì chỉ còn cách này thôi.
Thằng Tý với Mặt Sẹo đi lên góp lời rồi đưa mắt nhìn mọi người. Nó quay qua nói với Thằng Nhóc.
_ Nếu đại ca mày chết thì mày cứ làm theo ý mày.
Nó cầm thanh mã tấu. Trong lưng quần Nó nhét thêm khẩu lục hai mươi viên. Xong Nó bước đi.
Trong cái ánh chiều tà, cả con đường, con xóm vắng lặng. Nhà nhà đóng cửa im ỉm. Nó với hai sát thủ thả bước. Ai cũng hồi hộp, mong trận chiến sớm chấm dứt. Và đừng có nhiều máu me, đừng có nhiều cái tay cái chân bị chém rớt ra. Người dân ở đây đã gọi công an, họ gọi tất cả các số mà họ biết, gọi cả số chữa cháy. Nhưng mà đợi hoài không thấy ai đến?
Nó bước ra giữa đường. Người trên phố dạt xe sát rạt trên đường. Nó nhìn quanh, mấy chiếc xe hơi cứ lao đến gần Nó lại lượn lờ đánh võng. Nó cầm thanh mã tấu, nhắm một chiếc xe không đóng cửa kiếng mà chọt thanh mã tấu vào đầu tên ngồi trong xe, rồi hét lớn :
_ KÊU ĐẠI CA CHÚNG MÀY RA ĐÂY!!!
Người ta rú lên khiếp đảm. Cây mã tấu Nó cầm rỉ máu xuống đường. Mấy chiếc xe hơi lũ lượt kéo về bao vây Nó. Mấy cánh cửa mở ra. Cả trăm thằng xếp hàng , tay cầm kiếm nhật sáng loáng. Thằng trùm bên đó bước ra thiệt.
_ Thích đấu tay đôi thì chiều. Để xem mày là ruồi hay là muỗi.
_ Đừng khách sáo ! Tao đang đứng đây, cứ lại đây xả tao một nhát xem !
Thằng Trùm bước lại thận trọng, miệng cười cười.
_ Mày ngon lắm ! Chắc là ruồi lai muỗi !
_ Có chó mới đớp ruồi.
_ Tao là chó thì mày là ruồi.
_ Mày bảo mày là chó. Chứ tao không có tự nhận mình là ruồi đâu. Lại đây! Chó nhà tao nuôi hay sao mà thích sủa thế?!
Thằng trùm lao đến, tay bắt chéo thanh kiếm xéo trước mặt. Nó chẳng đợi gì, móc nhanh khẩu súng bắn vỡ đầu thằng trùm.
Bà Trùm kéo thêm được giang hồ xưa cũ, kéo hàng hàng trên phố . Đám giang hồ anh em trong xóm cũng túa ra khắp con hẻm, nhìn đen cả con đường. Nó bước lại gần xác thằng trùm đang nằm úp bên kia, tay lật ngửa mặt lên, rồi cố ý lôi cái mặt mắt trợn lòi máu me của xác chết cho đám bên kia xem.
_ Chúng mày muốn chết thì cứ việc! Còn muốn sống thì XÉO!!!
Nó lại hét lên. Vừa dứt lời thì tụi kia lập tức rinh xác thằng trùm chết ngắc đi, chui vào xe rút đi một cách chậm rãi, chỉ có một chiếc xe duy nhất lao vào, ầm ầm tiếng động cơ. Chiếc xe muốn cán Nó. Nó lụm thanh kiếm nhật của thằng trùm bên kia bỏ lại rồi nhảy cao lên khỏi chiếc xe, xộc mạnh thanh kiếm xuyên lủng nóc xe, cắm vô người thằng cầm lái. Nó không định đâm chết mà chỉ đâm cảnh cáo. Bởi vậy chiếc xe mới bỏ chạy một cách chao đảo. Kiếm sắc thiệt!
Tiệc tối đó có thêm khách. Nói chung các băng giang hồ thì thường dấu dao kiếm trong người, thấy bên nào có lợi đứng về phe ấy. Đó cũng là bản năng sinh tồn của các băng nhóm giang hồ ở đây thôi. Hôm nay được thế, mấy băng nhóm khác cũng đầu đuôi ngọn ngành kễ rõ gốc tích của băng Nhật Bổn. Nó nghe và gật gù.
Nhưng mà chuyện băng Nhật Bổn đại bại xôn xao chưa bao lâu thì trong xóm giờ lại hoang mang chuyện si đa - HIV. Đám tụi nó ko biết si đa - HIV là gì, còn Nó chỉ biết mấy con nghiện nặng trong xóm lần lượt ra đi vì lở loét. Có đứa vì đau đớn quá hay sao mà tự treo cổ chết. Đứa quyết “sinh nghề tử nghiệp” thì chích một mũi quá liều, shock thuốc rồi chết !
Nó đâu có biết chữ, vậy là sai thằng nhóc đi tìm thông tin về si đa - HIV - Aids. Theo thông tin tụi nó biết thì bệnh là do virus HIV, lây nhiễm từ đường máu người sang người, ttrải qua bốn trời kỳ. Hai thời kỳ đầu bệnh phát triển âm thầm, người mắc bệnh không thể biết. Thời kỳ thứ ba thì hệ miễn nhiễm yếu dần. Đến thời kỳ bốn thì mất hoàn toàn sức đề kháng và chết do các bệnh cơ hội. Muốn biết có bệnh hay không phải xét nghiệm máu. Mà nếu biết có bệnh, cũng không thể trị được, vô phương cứu chữa. Người bệnh chỉ sống được 10 năm là chết.
Cả xóm kinh hoàng. Nhà này dòm chừng nhà kia, không biết người này, người kia có mang bệnh không, rồi mắc công lây... Cả cái xóm nhìn u ám như có cái bóng thần chết lơ lửng trên đầu.
Nó đi coi bói. Là do bà Trùm muốn xin xăm nên dắt Nó đi làm vệ sĩ. Giang hồ đâm chém như Nó kỵ nhất hai chỗ, bệnh viện và chùa chiềng. Bởi vậy, đây là lần đầu Nó mới đặt gót giày tây láng cóng của Nó lên mấy thềm đá. Bà Trùm vào xin xăm, còn Nó ngó ngang thấy có ông già râu bạc phơ ngồi vuốt râu, mắt đeo cặp kiếng đen to đùng. Nó nghĩ không lẽ đây là giang hồ như Nó lúc về già sao - giang hồ trưởng lão?? Lão liền lấy tay ngoắc Nó lại. Nó đi lại đứng cách lão già chừng hai bước chân thì dừng lại. Lão mới rung rinh chòm râu, giọng lão khỏe mạnh cất lên:
_ Cậu này mới đến chùa lần đầu mọi người ơi!
Lão nói nghe vang lừng. Mấy cái đầu dòm ngó. Nó lẳng lặng ngồi xuống gỡ cái kiếng to đùng của ông lão cái phắc. Đôi mắt trắng xác làm nó hơi hoảng hồn.
_ Lão mù thiệt à?
_ Chứ lão mà không mù thì đâu có ngồi bó gối coi bói ở đây!
_ Lão là thầy bói à?
_ Lần đầu tiên đến chùa, lần đầu tiên gặp thầy bói. Cậu này thật hiếm thấy! – lão già chợt ậm ừ trong cổ họng rồi ní tiếp - Lão nghe giọng cậu với bước chân của cậu lão đoán là cậu là một người thanh niên khỏe mạnh sáng láng. Bước chân cậu tự tin lắm, bước chân không mạnh không nhẹ, nghe rất hay...
_ Ồ! Vậy à?
_ Lão thấy cậu gỡ cặp kiếng đen lão sao mà nhanh gọn quá. Chắc hẳn cậu là người rất khéo léo và chính xác. Lão lại nghe cách cậu trả lời hỏi han lão, thấy cậu có cái tâm rất đẹp. Không phiền chứ nếu lão muốn xem chỉ tay cậu?
Nó đưa bàn tay cho lão. Ông sờ soạn. Mấy đầu ngón tay chạy trên mấy chỉ tay của Nó.
_ Đưa tay kia xem!
Nó đưa tay kia và nghe lão nói:
_ Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!!!
_ Chỉ tay tôi xấu lắm à lão thầy bói? (Mà nghiệp chướng là cái gì vậy ?)
_ Xấu! Xấu lắm! Tài cao mà đoản mệnh. Mạch của cậu đập cũng lạ, nhanh chậm thất thường. Cậu đang có bệnh à?
_ Bệnh? Tôi thấy mình khỏe re mà...
_ Nghe lời lão đi khám bệnh đi. Xem bác sĩ nói gì rồi nhờ bác sĩ chữa trị. Kẻo không xong...
Nó im lặng cười thầm trong bụng, mỉa mai cái lão già mù đoán già đoán non.
_ Cậu giết người nhiều lắm. Ở đời gieo gió thì gặt bão, làm chuyện ác tất sẽ gặp báo ứng. Sống lương thiện không khó cho những người như cậu. Quay đầu là bờ.... nhưng mà... Xem ra...
Lão hết nói ngập ngừng nữa thì buông tay nó ra. Lão thở dài thườn thượt...
_ Cậu giỏi lắm! Chỉ tay rối nùi, đứt khúc thế kia mà người cậu thoảng ra gió mùi thơm lạ... Cậu giỏi lắm! Có điều gì chưa làm được thì làm nhanh nhanh. Lão đi về đây! Hôm nay xem bói cho cậu mà lão buồn quá, lão muốn về nhà. Cậu thấy đứa bé gái nào chạy lanh quanh đây cắm nhang cây này hết cây khác thì kêu nó lại chỗ tôi nhá!
_ Chắc rồi! Lão ngồi đợi nha.
Nó ngó quanh một cái đã thấy cái tướng đi loắt choắt của con bé. Tay cầm một bó nhang khói bốc nghi ngút. Nó đi lại gần và nói lớn:
_ Em à, ông em kêu đấy. Với cho anh gửi ông em cái này.
Nó móc túi thiệt nhanh một xấp tiền đưa cho bé gái. Bé gái cầm bó nhang cao lên cho khói đừng che hết mặt người đang nói:
_ Ông không nhận nhiều tiền. Chú cho hai ông cháu đủ tiền cơm hôm nay là được rồi.
Nó rút một tờ bạc, vuốt phẳng phiu đưa cho bé gái, cười nhẹ :
_ Cảm ơn ông em giùm anh nha!
Bé gái vừa đi thì bà Trùm ra tới, mặt đăm chiêu. Nó lại gần hỏi :
_ Bộ xấu lắm à?
_ Ừ, xăm hạ.

_ Xăm hạ như thế nào ??

Ông trời thật khéo đùa cợt. Ban cho Nó một ân huệ rồi đóng sầm tất cả mọi thứ lại trước mặt Nó. Mấy năm sau đó Nó biết mình bị si đa. Một hôm uống rượu say Nó bị cảm. Cảm chưa hết rồi sốt. Sốt , cảm rồi ho. Ho, sốt, cảm rồi sổ mũi. Không sao dứt được bệnh mà chỉ thấy ngày càng nặng .
Anh em cứ bảo Nó đi đâu nghỉ ngơi cho... ờ thanh thản mấy ngày cuối đời. Ở đây có Thằng Nhóc với Thằng Tý lo. Nhưng mà Nó ở lại căn phòng của mình, Nó muốn chờ đợi xem mấy chậu hoa có chịu nở hay không ? Nhưng thực sự, Nó muốn dành những năm cuối đời với anh em. Nghĩ lại thì không đâu yên ổn bằng nhà của mình, không ai tốt bằng anh em mình.
Nghĩ là mấy năm mới chết mà sao nhanh quá! Người Nó giờ lở loét, có mấy vết ngứa Nó gãi được vài ngày bật máu thành ghẻ. Gãi ghẻ tiếp vài ngày bật máu ra thì thành thế này. Mấy lần lấy rượu lau mình là mấy lần rát kinh rát khủng. Tay chân thì teo tóp, bụng dạ thì yếu, đi cầu liên miên. Nhiều lúc Nó khổ sở vì bị tiêu chảy hành mà phải nằm trong nhà vệ sinh mà ngủ. Nó nhăn nhó đau đớn phều phào. Mấy lần Nó hét lên, bể tiếng. Hôm sau thì đờm mủ bám đầy cổ. Nó khò khè nói ko ra tiếng, ăn uống khó khăn. Nhiều lúc Nó ăn không bao nhiu đã đổ bỏ, còn không thì bón cho mấy chậu hoa.
Anh em ghé qua thăm hoài. Lần nào thăm cũng hỏi thăm sức khỏe, động viên Nó ăn uống. Kể chuyện vui cho Nó nghe, như là chuyện Thằng Nhóc có bồ. Rồi hỏi chuyện tình hình băng nhóm. Thời này đúng là ảm đạm. Si đa - HIV đang làm con người phát điên. Đâu đâu cũng thấy con vi rút cầu gai lĩa chĩa. Thằng Tý nói anh em bây giờ cảnh giác lắm nên bảo Nó hãy yên tâm, không để dính bệnh đâu. Ừ thì, Nó lo cho Thằng Nhóc ! Chuyện Nó muốn nói với Thằng Nhóc không gì ngoài chuyện kêu nó từ bỏ chốn giang hồ. Nó nhớ lời lão thầy bói “Quay đầu là bờ”. Nó muốn nói, ngặt nỗi cổ Nó nghẹt đờm mủ, kêu ba kêu má còn không ra nữa là. Nó lại không biết chữ, không viết được cho Thằng Nhóc được một chữ nào. Nó nghẹn ngào. Nhưng mà có muộn không vậy? Có muộn không khi mà người ta đã lún quá sâu và bị dính chặt vào bùn nhớp?
Hoa nở. Hôm đó Nó nhìn ra cửa sổ thấy một màu tim tím le lói. Nó hi vọng hoa sẽ nở hết trước khi Nó chết. Nó đặt hết hi vọng vào mấy bông hoa, những chậu hoa nở tươi rói sẽ giúp Nó hoàn thành mong ước cuối đời.
Hoa cuối cùng cũng nở hết, hoa nở đẹp đẽ trong một buổi chiều xám ngoét. Thằng Nhóc thì khóc nức nở.
_ Nhìn đại ca đau đớn… chết dần chết mòn thế này... em buồn quá đại ca... đại ca ơi...!!!
Thằng nhóc ôm lấy Nó. Đã từ lâu Nó cấm tiệt Thằng Nhóc chạm vào người, Nó sợ lây bệnh cho Thằng Nhóc. Nhưng mà giờ nghe Thằng Nhóc nói, lòng Nó cũng quặn đau. Nó muốn ôm Thằng Nhóc thật chặt mà không được. Rơi nước mắt, chắc giờ chỉ còn mấy giọt nước mắt là thứ đẹp đẽ còn sót lại trên người Nó. Thằng Nhóc lạc giọng :
_ Đại ca đau à ? Em xin lỗi...
Nó gật đầu khe khẽ. Mắt Nó nhìn ra cửa sổ, nhìn mấy bông hoa đung đưa trong gió.
Tối đó mưa trắng trời. Nó lấy sức gỡ ba chậu hoa đem vào trong, xong Nó ôm một chậu qua đặt trước cửa phòng thằng Hai. Chậu đẹp nhất Nó đem qua đặt trước phòng Thằng Nhóc. Còn một chậu, Nó ôm đi nghêu ngao ngoài đường. Cái lạnh và ướt mềm làm cho Nó bớt đau. Nhìn ra đường thưa thớt xe cộ, Nó cảm giác cô đơn trống trãi làm sao. Tự nhiên trong đầu Nó nảy ra suy nghĩ là Nó sẽ chết trong cơn mưa này. Phải rồi! Cứ dầm mưa nguyên đêm. Lát trúng gió mà lăn ra chết thôi.
Phải chi, ngày xưa, lúc bị đuổi ra khỏi nhà Má Hai Nó, Nó chạy xa hơn, xa khỏi cái xóm này thì chắc giờ kết cục của Nó không bi đát như thế này. Phải chi ngày xưa ba má ruột đừng vứt Nó ngay cái xóm đen đuổi này... mà nói vậy thì ko phải... Nó cũng đã sống rất vui vẻ rồi đó chứ. Sống một cuộc sống phong trần cát bụi. Mấy thú vui Nó cũng nếm hết như các dân chơi nhà giàu. Còn gì cho luyến tiếc? Cảm xúc chỉ là khoảnh khắc nhưng cũng đáng giá cả cuộc đời đó chứ!
Bụng Nó lại quặn đau, hậu môn thì bỏng rát. Nó thấy chất lỏng chảy ra hai kẽ đùi nóng như lửa đốt. Nó đau đớn, bước vội ra con đường ven bờ kênh. Màn mưa quất vào mặt ràn rạt. Nó tay ôm chậu, tay che mấy bông hoa tim tím.
Đến giờ Nó vẫn không hiểu làm sao mà thằng Hai lại xăm cho Nó bốn chấm khi ngày đầu nhập băng. Nó không hiểu tại sao Nó lại giống một người là đại ca của Thằng Nhóc. À! Biết đâu thằng Hai nhìn thấy Nó giống đại ca của Thằng Nhóc mà khi xưa là đàn anh đáng kính hay đàn em thân tín của thằng Hai, nên rồi vừa thấy Nó đã vội xăm cho bốn chấm? Nó đã cố gắng rất nhiều vì bốn chấm của thằng Hai xăm cho. Cố gắng rất nhiều để Thằng Nhóc ngưỡng mộ. Và tất cả mọi cố gắng của Nó chỉ tóm lại một câu là để cuộc đời của Nó tồn tại. Nó không bao giờ oán trách bất kỳ ai đưa đẩy Nó vào cuộc đời cát bụi này. Biết ơn Bà Trùm đã cho Nó ăn cơm ngon lành khi mà Nó lê lết nhà này qua nhà kia trong xóm đến mòn gối cũng không ai thèm đếm xỉa tới. Nó biết ơn thằng Hai đã ban cho Nó một danh phận, để thấy mình quan trọng và có trách nhiệm. Nó biết ơn Thằng Nhóc, chính là người thầy đầu tiên của Nó. Nó biết ơn Thằng Tý, cây gậy gỗ đầy đinh năm xưa giờ đã mục gãy, đinh cũng rụng gần hết, bởi vì Nó đã làm như lời thằng Tý nói "mày ko đập bể đầu nó thì nó sẽ đập bể đầu mày"để nổ lực sinh tồn . Nó biết ơn anh em trong băng đã làm cho Nó có một gia đình, dù rặt là đàn ông, dù rặt du côn các đảng. Nó ngồi xuống một gốc cây lẻ loi ven bờ kênh, đặt chậu hoa bên cạnh. Thầm nghĩ miên man, Nó biết ơn nhiều người lắm... Dù sống ở đâu cũng có thể tìm thấy hạnh phúc. Nó giật mình trách Nó sao mà xưa kia vội phán một câu là sống ở xóm này không có tình người.
Nó run lên cầm cập, tự nhủ thầm… Sắp chết rồi... sắp chết rồi... Giọng ngắt quãng nhưng mà hân hoan... Gió ào ào. Gốc cây Nó ngồi dưới đó rung rẩy. Cây mà cũng biết lạnh thì đừng nói là con người.
Nó ngồi mà ngủ gục, lát sau thì lộn xuống dòng nước chảy xiết dưới kia. Nó giật mình. Vùng vẫy. Sực nhớ là không biết bơi. Nó có bao giờ học bơi đâu? Nó uống mấy họng nước lạnh tanh hôi hám, mới thấy là còn nhiều cái Nó chưa được học... Nó cố mỉm cười để thấy được thanh thản trước khi sự sống rời khỏi người Nó. Giang hồ như Nó không chết vì bệnh thì bây giờ cũng chết vì ân oán. Chết đuối xem ra dễ chịu hơn cả.
Chậu hoa ngày trước Nó đem về là hoa kiểng, người ta bón phân cho hoa ra nhanh rồi đem bán. Bởi vậy khi Nó đem về treo ngoài cửa sổ, sau một cây mưa đã tơi tả, rụng hoa, dập lá. Rồi cũng nhờ sống với Nó mà mấy chậu hoa cũng bụi đời theo, quanh năm phơi nắng phơi gió. Rễ cây bây giờ ăn sâu, bám chặt, thân cây cứng cáp, căng nhựa, lá xanh hơn để đón nắng, và hoa nở bung ra mạnh mẽ. Chậu hoa nguyên một đêm bị gió bị mưa vùi dập, vậy mà sáng ra vẫn đẹp tinh sương.
Mấy người buôn bán chợ búa dậy sớm nhất. Họ chạy ngang con đường cứ bị cái màu tim tím kia mê hoặc. Họ nhủ thầm, hoa đẹp thế kia sao lại vứt đi, hay nhà nào trồng hoa ở ngoài này. Rồi họ nhìn quanh quất mấy căn nhà gần đó để xem nhà nào khả nghi. Mấy người tập thể dục đi ngang cũng trầm trồ khen hoa đẹp tự nhiên. Mà sao ai lại vứt đi, phí thế? Mà coi chừng xui!!! Thành ra họ lại bỏ đi. Nắng lên, mấy ngôi nhà mở hết cửa lớn cửa nhỏ nhìn ra đường. Họ nhìn thấy chậu hoa cũng thắc mắc sao ai lại vứt chậu hoa chèo queo bên kia đường thế nhỉ? Chắc là hoa xấu nên họ không thèm trồng làm kiểng chăng? Sao mình thấy nó đẹp mà ta? Vậy đó, mấy người này thì cứ thắc mắc về gu thẩm mĩ của họ. Lát thì có một thằng thanh niên chạy lại, mặt hớt ha hớt hải, xanh cắt không còn một giọt máu. Thằng đó thấy chậu hoa liền té nhào xuống bên chậu hoa rồi nhìn ra con kênh đầy nước mà kêu gào:
_ ĐẠI CA ƠI ĐẠI CA !!! ĐẠI CA ƠI HUHUHUHUHUHU !!!! ĐẠI CA ƠI !!!!!!
Ai trông thấy, cũng thắc mắc sao thời này cũng còn mấy chuyện sến như cải lương.
(sưu tầm)[b]
Về Đầu Trang Go down
Http://wWw.CuQuay.Tk
datmoney
S - MOD
S - MOD
datmoney

Tổng số bài gửi : 115
Điểm : 3803
Danh tiếng : 16
Ngày vào diễn đàn : 10/10/2011
Tuổi của tôi là : 30
Đến từ : ap 1 xa xuan son

Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)    Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)  I_icon_minitime30/10/2011, 3:43 pm

bác này cũng hay đấy chứ ko biết bác này ỡ đâu nhỉ báo dánh di
Về Đầu Trang Go down
Lê Trần Nam
ADMINISTRATOR
ADMINISTRATOR
Lê Trần Nam

Tổng số bài gửi : 481
Điểm : 504627
Danh tiếng : 226
Ngày vào diễn đàn : 02/03/2011
Tuổi của tôi là : 30
Đến từ : Sau Lò Gạch Xuân Sơn

Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)    Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)  I_icon_minitime31/10/2011, 4:02 pm

datmoney đã viết:
bác này cũng hay đấy chứ ko biết bác này ỡ đâu nhỉ báo dánh di
Thằng này tên tuấn ở Bình Ba học chung lớp với Nam hồi trước ở hoàng long ai cũng bik nó trùm au đây tên §hin hay cái ji đó mà có chữ shin ak laughing
Về Đầu Trang Go down
https://teenxuanson.123.st
Sponsored content




Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)    Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)  I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

Những chậu hoa và thằng bán heroin(đọc hết nhé,đáng đấy)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Ngô Quyền Và Chiến Thắng Bạch Đằng
» Hướng dẫn cách đăng nhập vào forum mà không cần đăng ký
» Hướng dẫn cách đăng nhập vào forum mà không cần đăng ký
»  Xót xa bé 7 tháng tuổi nhìn như ông lão
» TUYỂN NHÂN VIÊN DU LỊCH TẠI H.CHÂU ĐỨC

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Cộng Đồng TeenXuanSon Online :: ..::Thế hệ TEENXS::.. :: Thế Giới Cảm Xúc-